Ám ảnh IPH

Hồi 2018, hồi đó tôi bị ám ảnh việc mua ô tô, vào sg làm việc, thi thoảng đi cafe với bạn tôi luôn đau đáu việc “làm sao mua được ô tô” để vợ con có phương tiện đi lại an toàn. Rút cục thì 2021 tôi đã mua ô tô, và 2023 thì tôi thấy ô tô khá là … mệt mỏi. Nào là rửa xe, nào là bảo dưỡng, nào là tiếng rè rè không sao xử lý được, nào là tiền đâu nâng cấp đầu android, nào là tháng 4 phải đi đăng kiểm, nào là cảm biến áp suất lốp hết pin phải mua pin để thay, lâu lâu vợ lại nhắn “xe tự phanh mệt mỏi quá”… Tức là, một thứ mình từng khát khao, có được rồi, nó trở nên … bình thường, thậm chí còn khiến mình mệt mỏi.

IPH chắc cũng vậy mà thôi (tôi tự an ủi mình như vậy).

Thời tôi mới đi làm, 2010, Chelsea Park ở Trung Kính là toà chung cư tôi nhìn lên ngưỡng mộ: “đẹp quá, chắc mình chả bao giờ đủ tiền mua nhà ở đây”, nào là ban công kính, nào là vị trí trung tâm, nào là bảo vệ chặn cổng an ninh tuyệt vời bla bla. Sau đó, Keangnam, IPH là những chung cư thật sự là niềm khao khát trong thâm tâm. Đặc biệt là IPH, với kiến trúc cong cong quyết rũ, trung tâm thương mại toàn cửa hiệu sáng choang rực rỡ, CGV, đống văn phòng hạng A … Sảnh cư dân mà mỗi lần nhìn qua lại làm tôi cảm thấy choáng ngợp, cảm giác nơi đây không phải dành cho mình.

Thế rồi 2022, đi tìm thuê nhà, tôi đã gặp được một căn hộ 3pn đầy đủ đồ nội thất ở IPH, rao cho thuê giá chỉ 16tr/tháng, quá tuyệt vời, dù phí dịch vụ là 20k/m2, gửi xe 2tr/tháng. Nhưng vẫn khiến cho khát khao “ở thử IPH” gần hơn bao giờ hết, chỉ sáng hôm sau thì căn hộ đó có người thuê mất. Tôi đã dùng mọi nỗ lực, cố gắng, giành lại quyền thuê căn hộ đó, nhưng không thành công, thực sự không có duyên.

Tới 2023, tôi bỗng cảm thấy mình có thể mua căn hộ 3pn 110m2 ở IPH, dù hơi bị gồng một chút, nhưng có thể mua. Thế rồi vì nhiều lý do (chủ yếu tôi chảnh chó, nghĩ 5 tỉ của mình to), tôi không chọn các căn giá 5.3, 5.5, những căn hộ chủ nhà muốn bán gấp. Tới khi tôi gặp một căn rất đẹp, chủ muốn bán 5.6 – tôi quyết định mua, chủ nhà đòi tăng lên 5.7, ok tôi vẫn mua. Chủ nhà méo bán cho tôi. Thực sự chỉ có thể nói là không có duyên, ah, KHÔNG CÓ TIỀN nữa.

Giấc mơ IPH vẫn chỉ là giấc mơ.

Có lần dẫn Bi Mi đi dạo ở khoảng sân giữa của IPH, tôi có hỏi con gái mình có muốn nhà mình ở đây không, Mi đưa ánh mắt e dè không dám trả lời, hỏi lại rằng “nhưng con nghĩ nhà mình không đủ tiền”, thương ghê, bé tí đã phải lo lắng chuyện tiền bạc làm gì. Lúc tôi hỏi câu đó là tôi có thể mua được (với sự giúp đỡ của TCB), tới bây giờ thì đúng là không thể đủ tiền thật rồi.

Thực sự thì có cần ở IPH không? Chắc chắn là không cần rồi, thực tế là tôi đang không ở IPH đó thôi. Nhưng tại sao lại khát khao đến thế, ám ảnh đến thế? Vì thứ mình không có thường làm ta bực bội mà. Ngoài ra còn vì một lý do nữa. Tôi muốn nhà tôi ở IPH – một chung cư thuộc dạng cao cấp top đầu HN – khi quen thuộc với không gian đó, tôi nghĩ con tôi sẽ cảm thấy bình thường khi vào các khu vực sang chảnh khác. Tôi không muốn chúng có cảm giác bỡ ngỡ, lạc lõng khi bước vào sảnh IPH như tôi từng cảm thấy.

Tự chữa lành cho bản thân khá khó, tự tha thứ cũng khó, có phải không? Nhưng tôi vẫn còn cơ hội mà, chỉ cần một chút may mắn, chỉ cần tiếp tục chiến đấu.

Leave a Reply