Chuyện ở Việt Nam

Thực ra những nơi khác – nước khác chắc là cũng những chuyện như thế này, thậm chí tồi tệ hơn nhiều (như bọn Ấn Độ chẳng hạn, pháp luật ở bọn Ấn Độ đúng là một bọn lợn).
Chuyện 1: Vào bệnh viện bắt cóc trẻ sơ sinh. Trẻ sơ sinh mới một ngày tuổi, bà mẹ thì đã 41 tuổi rồi, bệnh viện sau khi xảy ra sự việc lại đòi bà mẹ bất hạnh kí giấy ra viện (clgt???), gia đình rất hoàn cảnh, túm lại là một trường hợp hết sức đáng thương và gây phẫn nộ to lớn cho bất cứ ai nghe chuyện. Mọi người phẫn nộ vì bệnh viện vô trách nhiệm, sao để người lạ tự do ra vào bệnh, sao để bất cứ ai bế đứa bé ra khỏi cổng viện? Lỗi này của bệnh viện, đúng thế, nói hơi phũ phàng tí, nhưng bệnh viện này đen thôi, chứ có lẽ ở Việt Nam, viện nào cũng thế cả. Kinh nghiệm ở viện phụ sản HN cho thấy, có những giờ bị cấm vào, nhưng biết cách thì vẫn vào được hết, và cơ bản không ai để ý tới bạn, lúc đưa con ra viện, nhà mình cũng chuẩn bị đủ hết giấy tờ, rồi số của mẹ, số của em bé, nhưng ra cổng bảo vệ thì không ai hỏi cả, bảo vệ chỉ thu tiền vé taxi mà thôi. Việt Nam quá an toàn nên không ai cảnh giác hay bệnh viện ở VN quá vô trách nhiệm? Một trong những bình luận nhiều người THÍCH nhất ở vnexpress là thắc mắc sao không tìm dấu vân tay ở hộp sữa và túi mà kẻ bắt cóc để lại. Các bạn nhất định đã xem nhiều phim hình sự Mỹ và ấn tượng với phương pháp phá án (trên phim) của họ, ở Mỹ, có dấu vân tay cho vào máy tính, truy ngay ra họ hàng hang hốc 3 đời, rất tiếc, ở Việt Nam thì không như thế, có dấu vân tay chẳng có tác dụng vẹo gì, mà chắc gì họ đã lấy được dấu vân tay?
Chuyện 2: Vào ngân hàng gửi tiền nhưng không rút được ra. Chuyện là bạn Huyền Như, chức vụ hơi bị khủng,
phó phòng quản lý rủi ro ngân hàng TMCP Công thương Việt Nam (Vietinbank) chi nhánh TP HCM sau này được bỏ nhiệm thêm quyền trưởng phòng giao dịch Điện Biên Phủ, chồng thì lại còn là PGĐ Ngân hàng Vietinbank chi nhánh Nhà Bè, như vậy, gửi tiền vào tay bạn Như là quá yên tâm rồi còn gì, lại còn gửi ở ngân hàng, có giấy tờ của ngân hàng hẳn hoi, chứ đâu phải gửi ở nhà riêng, thế mà bây giờ Vietinbank rũ trách nhiệm: "Tiền chưa hề vào hệ thống Vietinbank" – hố hố – chó chả ngửi được. 4000 tỉ, chạy được quả này cũng ngọt đấy, chứ giờ bỏ 4000 tỏi trả cho khách hàng thì cũng mệt phết, bạn Như thì cũng lợi, khung hình phạt cho án lừa đảo tối đa là chung thân, còn nếu tiền đã vào ngân hàng, thì sẽ là án tham nhũng, tối đa tử hình, bạn Như thì cũng sợ bị tử hình, đã vội vàng sinh con trong trại giam rồi, thế mới tài. Các bạn gửi tiền ở chỗ bạn Như phải nói là số quá đen. Bạn Như thì nói chung cũng đen, bất động sản mà vẫn phất thì bạn giờ lại đại gia nghìn tỉ chứ đéo đùa, ai dè nó lại dẹo, thế là giờ bạn ngồi tù. Mình ngưỡng mộ bạn phết, với chức vụ như của bạn vào chồng bạn, thì thu nhập một năm cũng tiền tỉ chứ đâu đùa, nhưng bạn thích trăm tỉ nghìn tỉ, và bạn hơi đen một tí, thế là bạn tèo. Còn khách hàng đã gửi tiền cho bạn? Xin lỗi, các bạn sống ở Việt Nam, số hơi đen nên rất khó đòi tiền.
Chuyện 3: Anh Dũng đen và anh Trọng (cũng đen nốt). Anh em nhà bạn ấy, cục trưởng cục hàng hải và phó giám đốc công an tỉnh (Hải Phòng chứ không phải tỉnh lìu tìu), không hiểu vớ vẩn thế nào mà các bạn tướng lại nhất trí thí tốt cho bạn Dũng nhập kho (đen lần 1). Bạn Dũng này thì cũng kì cục, các “anh” bảo vào kho thì cứ vào đại đi, sợ đéo gì, tiền anh nhiều, thế lực anh lại to, vào kho đã làm sao. Thay vì ngoan ngoãn anh lại lồng lên, chạy lung tung cả (đen lần 2), báo chí thì không hiểu sao cũng um lên (đen lần 3), rất rầm rộ, hô hô, thôi thế là xong. Anh chắc cũng không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ bị làm tốt thí, thành ra anh chẳng chuẩn bị gì cho tình huống đó – khi nghe “ông anh” báo tin, anh Dũng đã rất sốc. Mình dự là anh Dũng này tiền cũng ít, chỉ đủ mua hai cái chung cư (mỗi cái tầm 5 tỏi) cho vợ bé chứ không nhiều như lá mít, tại sao mình nói anh tiền ít, vì thấy anh khai tại tòa là 500.000$ anh đi vay tứ tung mới đủ, 500.000$ đáng đừng đưa cho “ông anh” – chẳng tích sự chó gì – kể ra mà gửi 500.000$ đó sang Tây Ban Nha, làm được cái visa rồi ấy chứ, tha hồ sang đó trốn kết hợp du lịch. Vừa biết thêm thông tin là em rể anh Dũng – cũng là phó giám đốc CA TP Hải Phòng – đã bị khai trừ đảng, mất chức, phải nói vô cùng đen, tất cả là tại “ông anh” báo tin đây mà, im im để anh Dũng nhập kho có phải không ai phải liên lụy không. Nói thêm chút, hai vị đảng viên – lãnh đạo cao cấp này đều có con riêng ở Hà Nội, gọi tắt là cơ sở 2 ấy, vợ bé ông Dũng thậm chí sở hữu nhà ở hai tòa chung cư thuộc dạng VIP nhất Hà Nội, vợ bé ông Trọng thì có nhà riêng to đùng ở Cầu Giấy. Phải chăng lên đến tầm “lãnh đạo cao cấp” thì các cụ ấy được phép có vợ bé? Trước khi “bị lộ” thì hai anh vẫn là lãnh đạo, đảng viên mẫu mực. Vâng, hẳn rồi, ở Việt Nam chuyện đó có vẻ là bình thường nên ít thấy dân tình bức xúc, thôi cũng phải, làm vợ bé mà có nhà to tiền nhiều còn hơn làm vợ lớn mà sống nghèo sống khổ, phải không ợ?

Leave a Reply