Dì mình ở trong Đồng Nai, khi có việc cần ra ngoài này dì vẫn gọi điện nhờ mình mua vé máy bay, đã làm rất nhiều lần. 2/9 là dịp giỗ ông ngoại của mình, dì nhờ mua vé từ cách đây khoảng 4 tháng, đặt cho cả nhà 5 người, vé khứ hồi là gần 10 triệu, Vietnam Airlines. Ngày bay đầu tiên là chiều 1/9, sau đó khoảng giữa tháng 7 thì dì nhờ đổi lại lịch bay, 31/8 để về sớm hơn. Ok, thêm một ít tiền phí nâng hạng vé.
Hôm dì gọi hỏi giờ bay, mình đã dùng laptop mở email xem giờ bay rồi nhắn cho dì. Sau đó hôm bố mẹ hỏi giờ bay, mình cũng mở laptop lên xem lại giờ bay. Ok, cứ đinh ninh là 19h45 sẽ bay và ra HN lúc 21h45. Hôm qua là 31/8, ngày bay, 8h kém thấy dì mình gọi điện, bảo là sao nhân viên ở sân bay nói chuyến bay đã cất cánh lúc 17h45, giờ phải làm sao. Mình hoảng hốt xem lại email, ôi trời ơi, đúng là giờ bay là 17h45, không thể hiểu nổi tại sao mình lại nhìn giờ hạ cánh thành giờ bay và cứ đinh ninh như thế, xem lại email mấy lần mà vẫn không phát hiện ra lỗi sai. Kết quả là phải mua vé khác, của Jetstar, bay lúc 6h20 sáng hôm sau.
Nếu bạn tìm hiểu về não bộ, như kiểu đọc các cuốn sách: Sức mạnh của thói quen, Tư duy nhanh và chậm, Phí lý trí … bạn sẽ thấy rằng não có hai hệ thống hoạt động, hỗ trợ lẫn nhau, hệ thống 1 kiểu phản xạ, tự động, hệ thống 2 thì cần nhiều năng lượng để phân tích, tư duy. Thường thì để tiết kiệm nhiên liệu, não sẽ ưu tiên sử dụng hệ thống 1, khi nào cảm thấy nguy hiểm, cần tập trung, nó mới kích hoạt hệ thống 2. Có lẽ do đặt vé nhiều, và chủ quan, tin vào bản thân, não mình đã luôn sử dụng hệ thống 1 khi đọc email xem giờ bay. Quá tai hại, đó là lý do tại sao xem phim mình hay thấy người ta tuyển trợ lý cá nhân.
Ngoài ra, dì mình tới sân bay từ lúc 5h kém, làm thủ tục và nhận vé xong xuôi, vào phòng chờ rồi, em họ mình đã đọc giờ bay trên vé và nhắc chú với dì, nhưng chắc do quá tin tưởng tin nhắn của mình, nên chú và dì đã bỏ qua lời cảnh báo của con gái, quá tai hại. Một khi ta đặt niềm tin quá lớn vào một cá nhân nào đó, thì khi cá nhân đó gây ra sai lầm, hậu quả cực kì tai hại. Mà ở đời, ai cũng có thể sai lầm, không trừ một ai hết, kể cả các huyền thoại như Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp …
Mình vô cùng dằn vặt và tiếc tiền, nên ăn cơm không thấy ngon, ngủ không thấy ngon, cuối cùng, trên đường đi làm, mình phải tự an ủi rằng: Ok, chỉ là một ít tiền thôi (nửa tháng lương), không bị tai nạn vào viện hoặc tèo đời, thế vẫn là may rồi. Mỗi ngày xách xe máy đi làm đều là một thử thách mà, rất có thể bất thình linh bị xe điên cán, chả thể nói gì được. Đen thôi. Thế nên mất tiền vẫn là chưa phải quá đen. Ok, an ủi kiểu này có cảm thấy khá hơn. Ngoài ra còn được Xuta đệ mình bao bữa trưa gọi là an ủi và chia sẻ, quả thật là một liều thuốc tinh thần (và vật chất) quý giá. Trân trọng cám ơn Xuta :))
Bài học rút ra là khi có thứ gì đó quan trọng, liên quan tới tiền bạc hoặc có ảnh hưởng tới sự vận động của vũ trụ, cần phải note lại cho ai đó giám sát cùng, không thể quá tin tưởng vào bản thân được. Quá nguy hiểm.
Mọi sai lầm đều phải trả giá bằng tiền, mọi lý giải đều chỉ là cố gắng xoa dịu (cwl)
Đổ hết cho tháng cô hồn đi *_* Tao đợt rồi cũng nhiều chuyện xảy ra, may là vẫn bình an!
Em cũng có vụ mất nửa tháng lương được nửa năm rồi mà giờ nghĩ lại vẫn còn đau. *đồng cảm*