Dạo này đau yếu bệnh tật luôn, thành ra phòng khám với mình lại thành chỗ quen biết, đi nhiều lại có nhiều điều hay ho để kể.
Tập 1, đi khám răng ở nha khoa Úc Châu, chỗ đầu Trường Chinh, ngã tư sở, vào phát, cả phòng khám gần chục nhân mạng nhìn mình trừng trừng như nhìn người ngoài hành tinh. Tất cả đang chăm chú theo dõi bộ phim trên cái tivi LCD trên tường, mình vào phá hỏng thời gian giải trí của y và đồng bọn. Một em y tá (đoán thế) tóc dài chấm lưng, hơi vàng vàng, rất là sanh điệu, mặt cũng xinh xinh, hỏi mình chứ: anh đi khám à, ngồi ngồi, ừ thì ngồi. Hỏi chứ, anh lần đầu tới đây khám à, chả đầu thì cuối chắc, đầu thì mới lơ ngơ như bò lạc thế này chứ. Hỏi họ tên, số dt, địa chỉ, năm sinh, rất tử tế. Rồi dẫn lên tầng 2, tưởng làm gì, hóa ra đưa mình vào một phòng khám vô cùng hiện đại, Úc mà, phải hại điện chứ. Một bác bác sĩ rất là to béo phúc hậu bước vào, giọng Sài Gòn dễ thương, nhìn phát biết bệnh luôn, khám 1 phút xong, xuống tầng ghi đơn thuốc, mình nhìn vào cái bảng giá nhổ, hàn, làm răng toàn tiền triệu hãi quá, tưởng quá này đơn thuốc cũng khủng đây. Đưa đơn cho mình xong, dặn uống thế này thế kia, rồi chả nói gì nữa, ko thấy đưa thuốc. Ô thế tự đi mua à, hay, gần nhà mình có nhiều hàng thuốc giá rẻ lắm. Bác sĩ hẹn uống thuốc xong tới xử lý cái răng, nhổ nhiếc gì đó. Mình cám ơn rồi té luôn, free, sướng. Ra đi mà lòng phơi phới.
Tập 2, khám mắt ở Viện mắt TW, chỗ Bà Triệu, đưa thằng em họ đi khám, nó từ hải dương lên, mình có tin mấy phòng khám ở hải dương nên bảo nó lên hn anh đưa ra viện tw khám cho máu. Vừa gửi xe xong, đi ra, thấy ngay mấy chị cò tay cầm tập hồ sơ bệnh án, bảo 2k một cuốn, okie, đi đường cò cho nhanh, sợ vào đông như kiến lâu mất thời gian. Rồi cò bảo, 20k chị lấy hóa đơn rồi đưa vào khám luôn cho, tiền khám là 80k, tất là cả là 100k, có vẻ cũng ko đắt lắm. Okie, nhanh đi. 10′ sau chị ta quay lại đưa cho cái hóa đơn, phiếu gọi, phòng 203 tầng 2 nhà B, hóa đơn thu tiền có 30, tiên sư, thế mà lừa mình là tiền khám 80k, chả hiểu trời đất thế nào, nhìn mình nhà quê thế mà cũng ko thương tiếc chém rất mạnh tay. Thân làm con bệnh mới khốn làm sao. Vào khám. CŨng chả đông như mình tưởng, khám một lúc đi ra, hỏi thằng em, có khác gì ở hd ko, nó bảo chả khác gì, khám y như thế, kết quả y như thế. Ôi thôi, mình lại ngu rồi, thế thì kệ xác nó ở hd, lôi nó lên hn mình mệt xác đưa nó đi khám, tốn nhiều hơn mà chả ăn giải gì. Chán. Ra ngã tư sở làm quả kính, 60k cái gọng, 80k cái mắt. Xong. Mà kể cũng lạ, thằng này gu thẩm mỹ khác hẳn mình, hồi xưa đưa nó đi mua áo cũng thể, nó chọn cái áo mình ko ngửi dc, lần này nó chọn cái gọng mình cũng nuốt ko trôi, trông như hâm. Chán.
Trong lúc chờ cắt kính, mình để nó ở đó, đi ra chỗ đầu Láng, vào khám tai mũi họng, chả là cái mũi nó sụt sịt cả tuần ko khỏi, sợ. Vào phòng khám, bác sĩ chưa tới, có 2 em y sĩ y tá gì đó. Mình vừa vào, em ấy bảo ngồi, rồi hỏi bị sao, mình bảo mũi sụt sịt, em ấy đút ngay hai cái bông vào sâu tít trong hốc mũi làm mình tí ngất, toàn phải thở bằng mồm. Bảo là bông có thuốc hay cóc cóc gì đó, mình chỉ thấy lạnh lạnh, mát mát, dễ chịu, keke. Lúc sau bác sĩ tới, khám cho một thằng ku bé tí, nó khóc như điên, bố mẹ nó phải đè ra, hãi quá. Tới lượt mình, bác sĩ cầm cái ống nội soi, đầu tiên là soi tai, kêu là tai mình bẩn quá, hic, có rửa cóc bao giờ mà chả bẩn. Sau đó soi mũi trái, rồi soi mũi phải, cho vào mũi rõ sâu, làm mình tí thì nôn ọe. Giờ về nhà ngồi viết mà vẫn còn choáng váng. Sau đó soi cả họng. Rất chuyên nghiệp, rồi in màu cả mấy cái hình nội soi cho vào sổ khám bệnh. sợ chưa. Sau đó em y tá đưa mình lên tầng 2, lại tầng 2, chỉ 2 người trong phòng, bỏ giầy dép ở ngoài, em ấy bảo mình nằm lên giường, rồi bắt mình kêu ‘kekekekekeke’ liên tục, bảo là để cho thuốc ko rơi xuống họng, rồi em ấy nhỏ thuốc vào mũi, lấy cái ống chọc vào mũi, mình chả phân biệt dc là thổi hay là hút nữa, chỉ thấy ù ù cả tai, kêu ke ke như điên mà vẫn bị xuống họng, đắng suýt chết. Sau 10′ kêu kekeke như thần kinh, thì ra phòng ngoài, ngồi xông mũi, hít thuốc hít thuốc, chả thấy phê tí nào, chỉ thấy đắng ngắt. Chán ghê. Cuối cùng thì cũng hít hết chỗ thuốc. Xuống dưới ngồi đợi, phải làm ngay cốc nước ko thì đắng rát cổ họng. Được cái hút dịch mũi và xông mũi xong thấy cũng thích thích, mỗi tội kêu keke nhiều hơi mệt. Xuống dưới thì bác sĩ nhỏ thuốc gì đó vào tai, rồi nhét hai cái bông vào, thuốc ngấm ngấm, cảm giác buồn buồn trong tai mà ko cho tay vào ngoáy được. Mọi người nói thì nghe cứ ù ù vì có bông trong tai, gần 10′ sau mới dc giải thoát, bác sĩ rửa tai, dễ chịu phết, keke. Dưng mà cái giá thì ko dễ chịu tí nào, ngoáy ngoáy xịt xịt một lúc vào tai mình mà những 160k, 80k một tai. Bóp nhau ghê. Sau đó là màn kê đơn thuốc, kê xong kêu là mua ngay tại đây đi, cho tiện, phục vụ tận răng, vâng, cái giá của tận răng là 183k tiền thuốc, tởm quá, mà em y tá còn cộng nhầm thành 773k, mình suýt ngã lăn ra. Cộng lại phát xem nào, gì mà lắm thế, nội soi 150k, xông mũi hút dịch gì gì đó 60k, rửa tai lấy dị vật 160k, mình bảo lấy dị vật quái gì, nó bảo rửa tai là 160k rồi, tiên sư. Mình ko lấy thuốc, tí tự đi mua. Y như rằng, ra hiệu thuốc anh dược sĩ tốt bụng bảo cái loại kháng viêm này đắt quá, 20k một viên, lấy loại khác tá dược tương tự mà chỉ 10k thôi, okie, chơi luôn. Rút cục thuốc hết 132k. Haizz, thôi chả chơi với các bạn phòng khám tư nữa, nhất là phòng khám đa khoa Hà Thành, giết người ko dao. May ra chơi với Úc châu cho lành lặn, đắt tí nhưng mà vẫn tử tế hơn.
Đến khi nào VN mới đủ giàu để người dân đi khám bệnh ko mất tiền nhỉ, ôi còn xa lắm thiên đường XHCN ơi. Nhớ là đọc trong tuổi thơ dữ dội, anh phụ trách đội của Mừng bảo là khi nào đánh xong giặc, nhà nước sẽ cho các em đi học ko mất tiền, sẽ khám và chữa bệnh ho của mẹ em Mừng cũng ko mất tiền. Ôi, tất cả chỉ là lời nói mà thôi, đừng tin những gì nó nói, hãy xem những gì nó làm.
Tợm, có 1 bài mà mang đi rêu rao khắp chốn thế à =))
nhỡ một chỗ bị mất db còn có chỗ khác bác à =))