Em không nhớ lần đầu tiên em gặp chị là khi nào, cũng chẳng cần phải nhớ chi tiết đúng không chị, có phải yêu nhau đâu mà cần nhớ như kiểu the first kiss. Hehe. Chỉ biết chúng ta quen nhau khi học ôn thi QG. Cả trường có 80 đứa đi thi, lại thường xuyên được liên hoan họp mặt, kiểu gì chả biết nhau, nhất là chị lại xinh xinh còn em thì cũng đẹp trai, hehe. Không biết là cái hôm Thu điếu gọi em vào lớp 12A8, rồi tất cả nhặng xị hát bài Sắc màu, thu vào băng, là trước hay sau hôm đi Côn Sơn nhỉ? Đi Côn Sơn là một sự kiện đối với mối quan hệ chị Ngọc – em Thái, hehe, lúc ở đền Chu Văn An, chị gọi em đi nhặt quả thông cùng chị, nhớ không? Rồi khi ra chỗ cửa hàng cho các thầy ăn trưa (học sinh thì tự mà đem đồ ăn đi, ăn trong rừng rồi, hehe, lúc các thầy ăn thì học sinh ngồi trên xe ô tô hay sao đó), chị gọi em ra nói chuyện và cho một gói viên ngậm C, hehe, trong hoàn cảnh đi xe đường dài, trời lại nắng như thế, lại còn hát hò khản cả cổ, có một túi C ngòn ngọt, man mát thật là quý giá, em lên xe và chia hết luôn. Và cực kì quý chị Ngọc – thấy em dễ mua chuộc chưa, một gói C thôi mà cảm động mãi!!!
Rồi em tặng chị một cái dây đẹp đẹp để đeo cổ (giang hồ vẫn gọi cái đó là dây chuyền thì phải), chắc chắn chị đã vứt nó đi không lâu sau đó, hì hì, mấy cái đồ hàng mã mua ở chùa chiền chỉ đẹp một lúc thôi. Hehe, hôm ấy chỉ có 2 chị em trong cái lớp đó mới chít chứ, em thấy chị có vẻ ngài ngại, hờ hờ, hồi đấy chị Ngọc nhà ta cũng dễ xúc động. Rồi sau đó có cảm giác chị tránh mặt em – chắc tại tưởng em “cảm” chị, hehe, cũng hơi cảm thật, vì hôm chị đứng với Dung béo trước cửa lớp Lý, tóc buộc lên cao, nhìn xinh kinh điển. Thực ra thì hồi ấy đội Tin với đội Địa chơi thân với nhau, còn đội Anh của chị thì chơi thân với Lý (hay Hóa) thì phải, chắc tại hồi ấy Nhung và anh Thắng kết nhau J.
Bẵng đi một thời gian, chả hiểu sao chị lại quý em thế nhỉ? Mà chị đã quý em thì quyết tâm giữ vững lập trường: không thể không quý chị.^_^. Chị Ngọc và Nhung ỉn tặng sinh nhật em một gói quà cực kì là đẹp (vỏ bọc ý), và bên trong là một thứ cực kì hợp sở thích của em: giấy viết thư và phong bì thư – đáng ra tặng luôn tem nữa thì có phải đủ bộ không, hehe. Cái hộp ấy em vẫn giữ đấy, vì nó proof quá.
Nói đúng ra là khi em lớp 12 và chị lớp 11 thì em với chị chẳng liên lạc với nhau mấy chị nhỉ? Chả có gì để nói vào thời điểm đó. Rồi vào đại học tại sao lại thân nhau thế không bít? Có phải vì cùng chơi với Thu và Lâm? Có mẫu số chung để nói chuyện?
Chị hay gọi em tới kí túc xá và sửa máy tính cho chị? Phải nói rằng cái “sở thích” sửa máy tính hộ giúp cho em có thêm “một cơ số bạn”, và trong cái cơ số đó thì có một vài người thân thiết: chị là một ví dụ. Tất nhiên cũng còn vì sở thích đọc sách của chị em mình, em quan tâm tới chính trị xã hội còn chị lại học ngoại giao, nói chuyện hơi bị hợp, người thích nói chuyện thời sự không nhiều – nhất là con gái.
Em muốn cảm ơn chị, vì rất nhiều thứ. Về chuyện chị gọi em ra nói chuyện (dù em biết chỉ bởi vì lúc đấy không có ai ngoài em^_^), cảm ơn chị về 2 gói C, chính xác là 2 gói chứ không phải một. Cảm ơn về những món quà sinh nhật, em ít khi nhận được quà, nên mọi món quà đối với em đều rất có giá trị – tường phòng em dán đầy giấy gói quà, mỗi khi nhìn lên tường, nhìn vào mỗi tờ giấy gói dán trên đó, em nhớ tới người đã tặng mình gói quà đó. Đặc biệt cảm ơn chị vì chị đã cho em mượn rất nhiều sách, nhất là cuốn Tuổi thơ dữ dội. Nhờ chị mà em biết tới Phùng Quán, thật tuyệt vời vì điều đó. Cảm ơn chị Ngọc vì nhờ hay đến phòng chị mà em quen thêm chị Quyên, và vì cái trò send list friend mà em quen gần hết lớp chị. Cảm ơn chị Ngọc đã “dẫn độ” tới cho em chị Minh Phương J.
Ah, chị ơi, em nhớ ra rồi, nhớ ra vì sao chị em mình thân nhau rùi, hehe, nhờ bạn Nhung ỉn đó, chiều ngày 24/2/2004, bạn Nhung nói cho em bít rằng hôm nay là sinh nhật chị, và thế là em đi mua quà và tặng chị luôn tối hôm đó – em vẫn nhớ là tặng giữa sân trường thì phải, hehe. Quà cáp đúng là có tác dụng, có tác dụng! ^_^.
Chị sinh năm 87, em cũng vậy, thường thì bọn con trai trong trường hợp này sẽ không chịu gọi là chị đâu, nhưng chị biết đấy, em không thích giống số đông, vì thế em gọi chị là chị. Hehe! Thực ra cũng có lúc em định ko gọi chị là chị nữa, bạn thui, Thu điếu đấy, em thấy nó toàn gọi chị là Ngọc, chả thấy chữ chị đâu. Còn em vẫn rất ngoan ngoãn, hehe, thế mà chị toàn kêu em dạo này càng ngày càng hư, oan quá. Nhưng quả thật, chị xứng đáng là một người chị mẫu mực, rất tốt bụng và đầy quan tâm. Thực sự là em rất cảm động. Chị Ngọc, chúc mừng SINH NHẬT chị !!!!!!!!!!!!!
chi ngoc anh oi em thich chi
chi bgoc anh oi em thich chi.em day la con cua me hiu day cho con nho ko h hi